Chúng con thăm Mẹ vào một chiều tháng bảy,
Khi cơn mưa vừa tưới mát mảnh vườn xanh.
Quây quần bên Mẹ, chúng con được ấm áp
Được yêu thương, được chia sẻ những ân cần.
Mẹ hôn con như những đứa con ruột thịt,
Là thằng Hai, thằng Sáu, con Thơm, thằng Út,
Những đứa con xa Mẹ, biền biệt không về.
Anh, chị đã ra đi vì nghĩa lớn,
Ra đi vì dáng hình Tổ Quốc hôm nay,
Đâu chỉ vì những danh vọng riêng tư.
Mẹ biết thế, nhưng lòng luôn đau đáu,
Vẫn ngóng trông, vẫn đợi anh chị về.
Dù giờ đây, chỉ còn là ký ức,
Nhưng tháng năm lịch sử, mãi không mờ.
Hình dáng anh, chị trải dài trên đất nước,
Những người con mà Mẹ tự hào,
Vẫn là con…”thằng Hai, thằng Sáu, con Thơm, thằng Út ngày nào”,
Nay đã là Anh hùng của Tổ Quốc.
Phút trải lòng, Mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Chúng con phải giữ lòng trung hiếu trong Tâm,
Có chữ Tâm, thì chí lớn mới thành.
Tham lợi ích, mọi việc đều dang dở”.
Lời cuối là: “giữ gìn sức khỏe,
Luôn hạnh phúc và tin yêu cuộc sống nghen con”.
Chúng con về, Mẹ ra cửa vẫy tay,
Mẹ móm mém cười mà lòng con thắt.
Con chào Mẹ, ra về nhiều trăn trở,
Phải sống sao cho xứng đáng,
Với tin yêu của Mẹ…Mẹ Việt Nam Anh hùng!